XtGem Forum catalog
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Khoản nợ hôn nhân


Phan_13

Bị buộc dừng bước lại, Diêu Thủy Tinh nhìn tay cô ở trong bàn tay kia, loại nhiệt độ đó xuyên qua chất liệu may mặc thiêu đốt thẳng vào tim.

"Buông, tay!"

Thời gian dường như chảy ngược lại, một năm đó, anh cũng cầm tay cô như vậy, cô cũng ra lệnh cho anh như thế.

Buông tay? Buông thế nào?

Hạ Viễn Hàng cười lạnh, dùng sức giật ra, kéo cô đi ra ngoài, ấn mở thang máy, cửa thang máy từ từ đóng lại. Tiếng kêu của đám đông bị ngăn cách bên ngoài. Rốt cuộc, sau khi thời gian qua đi mười năm, bọn họ lại lần nữa đứng gần như thế.

không gian vây kín hơi thở hai người.

Bọn họ lẳng lặng nhìn thẳng vào mắt nhau. Đều không phải là người nói nhiều, vào giờ phút này dĩ nhiên vô cùng tẻ nhạt. Có điều trong túi xách của Diêu Thủy Tinh không ngừng truyền tới tiếng rung trầm trầm, là tiếng động duy nhất vang lên trong không gian nhỏ hẹp này. Rất rõ ràng, đó là trợ lý vừa hoảng sợ không ít của cô gọi tới.

cô cũng không đưa tay nhận.

"Đinh" một tiếng, tuyên bố đã đến lầu một nhưng anh vẫn còn nắm chặt tay của cô không thả, cũng bất động. Trong khoảnh khắc cửa thang máy tự động mở ra, dùng sức đè nút đóng xuống.

Diêu Thủy Tinh lạnh lùng nhìn anh chằm chằm, không giãy giụa cũng không nói chuyện.

"cô không có lời gì muốn nói với tôi sao?" Khóe miệng anh nâng lên một đường cong châm chọc.

"không có." Phải nói, mười năm trước cũng đã nói xong, anh là người cuộc đời này cô không muốn gặp lại nữa. Hận đến mệt mỏi, đã không muốn hận nữa.

Đột nhiên anh dùng sức đè cô lên trên tường: "Có lúc, tôi thật sự muốn khoét tim của cô ra để xem thử có phải trong đó trừ băng sương thì không có bất kỳ thứ khác."

Mùi thơm ngát nhàn nhạt trong trí nhớ hành hạ anh đến phát điên, đó là mùi duy chỉ thuộc về Diêu Thủy Tinh, anh nhắm mắt lại cũng có thể phân biệt được. Có thứ, khắc sâu vào máu thịt, muốn quên cũng khó khăn.

Diêu Thủy Tinh nhìn anh, nhàn nhạt mở miệng: "Hạ Viễn Hàng, cần gì chứ?" Mười năm trước anh cứ như vậy tránh đi, bây giờ lại dây dưa, tính toán gì đây?" Anh biết tôi hoàn toàn có năng lực tránh né mà, vẫn nên buông tay đi!" Bản lĩnh của cô anh hẳn phải hiểu, cho nên vừa rồi không giãy giụa, chẳng qua không muốn quá khó nhìn.

Anh tràn đầy ác ý cười cười: "cô có thể thử một lần."

Khiêu khích mười phần.

Thời gian trôi qua nhiều năm như vậy, vẫn chỉ có anh có thể thoải mái chọc giận cô như trước, cái cảm xúc trải qua thời gian dài cô cho là đã cách xa thì hôm nay kiên quyết kích thích lần nữa! Ngón giữa dùng sức, khéo léo xoay ngược lại một cái muốn giữ chặt tay tay, bị ngón giữa của anh dùng sức hóa giải được.

cô giơ khuỷu tay lên xông tới anh lại bị anh dùng sức đè lên tường, chân còn không nâng lên trước, anh cũng tiến người lên trước, đầu gối chỉa vào hai đùi của cô, sau đó. . . . . . chống đỡ vào giữa hai chân cô.

Này, tư thế như vậy. . . . . .

"Hạ Viễn Hàng!" cô cắn răng nghiến lợi.

Lần này, đổi lại anh bình tĩnh mỉm cười: "Diêu Thủy Tinh, bản lĩnh của cô suy giảm rồi."

không phải cô suy giảm mà là anh trở nên xảo trá! Đành phải ở bên dưới anh, cô cau mày nhìn anh chằm chằm: "Rốt cuộc anh muốn làm gì?"

"không làm gì cả, chỉ là uống ly cà phê."

"Có cần thiết không?"

"cô nói xem" Ấn nút mở thang máy, lôi cô đi thẳng ra cửa chính.

Mở cửa xe, lên xe, thúc giục chân ga, không tới mười giây đồng hồ, xe thể thao đã biến mất khỏi cửa của Thế Thành.

***

Anh mang cô đến chỗ của anh.

Thời khắc mở cửa, anh tiến lên quan sát ánh mắt của cô, châm chọc cười một tiếng: "Yên tâm, bên trong không có mùi dầu máy khó ngửi."

cô hừ lạnh, không để ý đến khiêu khích của anh, trực tiếp đi vào.

Nơi này đã không phải là nhà trọ mười năm trước bọn họ ở, nơi này rộng rãi thoải mái, giá trị xa xỉ.

"Xin mời!" Anh giơ tay làm tư thế mời.

Diêu Thủy Tinh dứt khoát đạp lên sàn nhà gỗ soi rõ bóng người, đi tới sô pha ngồi xuống, nhìn anh.

Anh rất an nhàn vô cùng chậm rãi cởi áo khoác ra, xoay người đi vào phòng khách.

cô không thích cảm giác không cách nào nắm trong tay này, giống như tất cả đều do anh làm chủ, cô không biết bước kế tiếp anh tính toán như thế nào, chuyện gì cũng phải đoán, cô chưa bao giờ thích cách thức này.Gọi điện thoại cho Tào hân, nói đơn giản mình có phần chuyện phải xử lý, làm yên lòng trợ lý gần như là lần đầu tiên hoảng sợ đến vậy, cô ấy lo lắng đến dự định đi báo cảnh sát.

Trong không khí chậm rãi bay tới mùi thơm tươi mát mà ưu nhã, dưới ánh mắt lạnh lùng của cô, anh giúp cô bưng tới một ly trà còn khí nóng ẩn ẩn hiện hiện. Hơi nhíu giữa lông mày, nhẹ nhàng mà thong thả. Trà trong ly xao động màu hổ phách sáng bóng, nhẹ nhàng khoan khoái mà thoải mái.

thật ra thì cô cũng không thích uống cà phê, chỉ thích uống trà, nhất là trà ô long tinh khiết khiến từ lạnh lẽo trở về ngọt. Đôi mắt trong veo lạnh lùng dính nhuộm nhiệt độ nhàn nhạt, nâng ngón tay, đầu ngón tay mảnh khảnh trắng như tuyết ánh lên đồ sứ tinh tế càng phát ra ôn hòa như ngọc.

Uống một ngụm, hương vị tinh khiết và vị ngọt cùng đến, ánh mắt của cô bình tĩnh lại.

trên môi anh nâng lên chút cười, con ngươi mắt đen nhánh cứ như vậy nhìn cô ưu nhã uống trà. Bụi trong không khí hình như dần dần cũng dừng bước chân bay múa lại bên trong yên tĩnh bình thản này. Thời gian bất động, năm tháng nhạt nhẽo.

Quá yên tĩnh.

Dường như, đáy lòng cô dâng lên một thứ gì đó không đúng, một giây tiếp theo ý thức từ từ mơ hồ.

Đáng chết!

Hạ Viễn Hàng lẳng lặng mơn mớn qua miệng ly cô mới uống xong. Nơi đó, hình như còn lưu lại nhiệt độ trên môi cô. Diêu Thủy Tinh, cô biết toàn bộ mười năm, sử dụng thuốc ngủ cũng chẳng có chút tác dụng nào, cả đêm, cả đêm mất ngủ là mùi vị gì không?

Lần này, rốt cuộc đến phiên cô nếm trải.

***

Diêu Thủy Tinh vẫn chưa có mở mắt mà cả người đã cảnh giác, khẩn trương. Trong hơi thở, đấy là mùi vị cô quen thuộc lại cũng xa lạ, đó là. . . . . .

"Hạ Viễn Hàng." cô gọi từng chữ, từng chữ, đôi mắt thanh lệ mở ra.

"cô tỉnh rồi?" Trong bóng tối truyền đến giọng nói phái nam trầm thấp, rất ung dung, giọng điệu rất chậm, lười biếng mà tùy ý.

"Tôi đang ở đâu?"

"Bên cạnh tôi."

Rất tốt, không ngờ Diêu Thủy Tinh cô sẽ có một ngày sẽ lâm vào tình huống như thế này.

cô chỉ uống trà của anh pha, tiếp theo lập tức. . . . . .

Biến thành tình trạng hiện tại.

Lòng của nàng trong nháy mắt lại cực kỳ lạnh lẽo. Chưa bao giờ nghĩ tới, Hạ Viễn Hàng vậy mà cũng là người cô cần đề phòng. Hoặc là nên nói, bắt đầu từ mười năm trước, người cô cần đề phòng nhất thật ra thì chính là anh ta?

Nơi này nhất định là phòng ngủ của anh ta, giường lớn dưới người cô có hơi thở mãnh liệt của Hạ Viễn Hàng. Rất lâu, trước đây rất lâu, mỗi buổi tối cô đều ở trong lồng ngực đó bình yên đi vào giấc ngủ. . . . . . Ngừng! Cái quá khứ vô ích đó, cô vĩnh viễn không cần nhớ lại nữa!

"Mở đèn." không thích đen tối như vậy, không nhìn rõ bất cứ thứ gì, không cách nào nắm trong tay.

"Xin tuân theo mệnh lệnh." Anh cố ý nhún nhường giọng nói, chế giễu nồng đậm.

"Tách" một tiếng, một chiếc đèn nhàn nhạt đặt xa xa dưới đất hiện lên, mặc dù vẫn ảm đạm như cũ nhưng ít ra không còn là hoàn toàn đen tối.

cô nhìn thấy anh.

Ngồi ở chỗ không xa, tay trái cầm một ly rượu nâu nhạt lẳng lặng nhìn cô. Ngược ánh sáng, không nhìn thấy vui buồn, không nhìn thấy vẻ mặt. Tất cả đều yên tĩnh lạnh nhạt, chỉ có ly rượu của anh sáng rỡ làm xao động lòng người. Hạ Viễn Hàng như vậy dường như cách rất xa cô, rất xa. Ở chỗ đó, đôi mắt lạnh nhìn cô, tất cả. Lần đầu tiên trong đời, cô cảm thấy con người Hạ Viễn Hàng này, là xa lạ.

Thời gian mười năm, quá nhiều thứ thay đổi. Anh càng thêm thâm trầm khó lường, cũng càng khó hiểu. Hạ Viễn Hàng năm đó mặc dù lạnh lùng nhưng khi đối mặt với cô thì tất cả luôn là chân thật nhất. Còn anh hôm nay, tất cả cảm xúc đều được kiềm hãm sạch sẽ, đôi mắt thâm trầm, thứ gì cô cũng không đọc ra được.

Tính cô bẩm sinh thích có thể nắm giữ mọi thứ, ghét mất khống chế, ghét mịt mờ không rõ, ghét. . . . . . kiểu tình huống như hiện tại.

Khả năng nhìn dần dần quen với loại ánh sáng ảm đạm này, dần dần cả bốn phía có đường nét. cô nhìn rõ ràng Hạ Viễn Hàng ở trước bức tường, thần sắc trên mặt có mấy phần đông cứng.

một hồi lâu. . . . . .

"Hạ Viễn Hàng, cái tên biến thái!" Toàn bộ một mảng tường là bức hình khổng lồ, Diêu Thủy Tinh trong hình, trẻ tuổi mà mềm mại nhàn nhạt, khẽ nhắm lông mi dày đậm, yên tĩnh mà ngủ.

cô không biết anh chụp được tấm hình này từ lúc nào. Khi đó bọn họ vẫn còn đang yêu nhau, khi đó cô có hạnh phúc đơn giản nhất, cho nên nét mặt cô mới có thể bình thản, thoải mái vậy. cô của hiện tại tuyệt đối, tuyệt đối không có nó.

Nhưng anh lại có thể treo ảnh chụp cô trên tường trong phòng ngủ, cái này, thật sự là quá biến thái rồi!

Hạ Viễn Hàng nhẹ lắc ly rượu, giống như mê muội mà nhìn ánh sáng lộn xộng trong ly, nâng chén, uống cạn.

"Biến thái, u`hm?" Anh thì thầm nguy hiểm: "Diêu Thủy Tinh cô thật sự biết cái

gì là biến thái sao?” Anh đứng dậy, từng bước từng bước chậm rãi đến gần cô “Để tôi tới nói cho cô biết cái gì là biến thái. Biến thái thực là mỗi ngày, mỗi ngày, tôi đều nghĩ đến cô ta, nghĩ tới đã từng hận, đã từng hận, phản bội, thương tổn chia ly, hận bị người ta xem thường. Biến thái xác thực là, mỗi lần tôi kiếm được một đồng tiền, tôi đều muốn đến trước mặt cô ta nói với cô ta: Diêu Thủy Tinh, tôi sẽ từng bước, từng bước càng ngày càng đến gần cô, càng ngày càng gần, khi cô thấy tôi lần nữa chính là bắt đầu bất hạnh của cô.”

Mắt cô lạnh lùng nhìn chằm chằm, không nói một lời.

Anh đi tới bên giường, ngồi xuống, giường mêm mại theo sức nặng của anh lõm xuống, đặt cái ly cầm trong tay ở đầu giường, anh cúi người xuống, khoảng cách giữa bọn họ mật tấc một tấc gần hơn. Gần đến mức, nhắm mắt lại cũng có thể cảm thấy hô hấp lẫn nhau, chút xíu phả vào trên da thịt, từng chút đi vào trong tim.

“Tôi đã từng tưởng tượng gặp lại được cô, tôi sẽ như thế nào, trước tiên là bóp chặt lấy cổ nhỏ của cô……….” Tay của anh chậm rãi lướt qua cổ trắng ngần của cô, hơi dùng sức, một giây trước khi cô thở không nổi mới buông ra “Hay là che lại cái miệng nhỏ nhắn ghê tởm này của cô?” Ngón tay một đường xoa khóe môi cô, giống như vuốt ve thứ gì rất quý giá, rất tinh tế. Ngón tay lưỡng lự trượt xuống lần nữa, đi thẳng tới trước ngực đầy dặn của cô, đặt lên ngực trái của cô, nới đó, có sự sống nhảy lên.

“Nơi này là ấm áp sao?” Từng chữ từng câu thì thầm “Hoặc là tôi nên hỏi Diêu Thủy Tinh, nơi này có thứ gì tồn tại sao?”

“Cái tên điên, Hạ Viễn Hàng!” cô hung hăng nói, đôi mắt như băng.

“Điên? cô biết cái gì gọi là điên cuồng sao? Điên cuồng chính là cả đêm, cả đem không ngủ được, uống nhiều thuốc ngủ hơn nữa cũng không có tác dụng. Trong đầu, trong lòng tràn đều ngập đầy tưởng tượng, phải hành hạ một người như thế nào, liên tục hành hạ bản thân cho tới khi sức cùng lực kiệt mới bằng lòng bỏ qua cho chính mình. Điên cuồng là loại hận đến mức tận cùng kia, trống rỗng và hư không. Điên cuồng chính là chỉ đến khi cô cũng điên rồi, tôi mới có thể cam tâm.” Anh nắm cằm của cô, nhìn vào chỗ sâu nhất trong đôi mắt của cô: “cô có biết giờ khắc này, tôi đợi bao nhiêu lâu rồi không hả?”

cô chờ giờ khắc này, cũng đợi rất lâu rồi, chính là chờ một cơ hội như thế này! Chợt giơ tay lên, cùi chỏ dùng sức ghim lên cổ của anh, giữ lại rồi xoay người, vô cùng khéo léo mà đè anh xuống phía dưới, đưa tay, giữ ở cổ họng anh.

***

Mái tóc đen nhánh vốn đã xõa ra, lúc này vướng mắc rối tung, bỗng chốc xuất hiện sự rực rỡ. cô cúi đầu, tiến tới gần anh, sợi tóc bóng bẩy theo động tác của cô phủ kín lồng ngực anh.

Trong hít thở đều là thơm nát mê người của cô.

“Hạ Viễn Hàng, anh cho rằng chỉ có anh mới hận ư?” Anh bị điên rồi, còn cô có thể không điên được sao? Mười năm trước, bọn họ cũng đã rời vào trong địa ngục, cũng đã không thể ra ngoài được nữa, vậy……………không cần ra!

cô với Hạ Viễn Hàng mà nói, vĩnh viễn đều không so kịp tự ái quan trọng của anh. Từng lần từng lần cô so sánh với tự ái của anh, bị vứt bỏ trước tiên vĩnh viễn đều là Diêu Thủy Tinh cô!

Mười năm trước, Từ Vĩnh Viễn cho cô xem đoạn phim kia chẳng qua là chứng minh sự thật đó lần nữa mà thôi.

Tổng giám đốc nói, âm u trong lòng người thanh niên này tiểu thư vĩnh viễn cũng không thể chạm đến, cũng không chiếu sáng nỗi, chẳng qua là bởi vì, ngay cả chính tiểu thư cũng đang ở trong bóng tối.

Tình yêu anh cho cô sâu hơn nữa cũng không sâu hơn bóng tối trong lòng anh. Bọn họ đều là người lạnh lùng, ôm ấp nhau mãi mãi cũng không lấy được ấm áp.

Hơn niều năm sau bản thân mới hiểu, màn đồng ý cho hôn đó là giáo huấn Diêu Dật Châu cho cô, giáo huấn cô dám cả gan lợi dụng mẹ mình để đạt được mục đích của cô. Nhan Uyển Như là người của Diêu Dật Châu, bất kỳ ai cũng không thể đến gần chớ nói chi là lợi dụng.

Có lúc, cha mẹ không ngăn cản đối với tình yêu tuổi trẻ của con gái, ngược lại là biện pháp rất cao mình.

Ông ấy một chút thủ đoạn cũng hoàn toàn không cần sử dụng đến, chẳng qua chỉ cho họ nhìn vết thương vụn nát của chính họ lập tức làm cho tuổi trẻ của bọn họ tổn thương đến máu thịt lẫn lộn.

Cũng làm cho bọn họ thống hận lẫn nhau.

không có hiểu lầm, không có người ngoài, không có bất kỳ nguyên nhân bất dắc dĩ nào, ngày trước bọn họ chia tay chỉ là bởi vì điểm thiếu sót chết người trời sinh trong tính cách của bọn họ, đều đã định trước.

cô đột nhiên phản kháng hình như cũng không ngoài ý muốn của anh, thủ đoạn rất có phong cách của Diêu Thủy Tinh. ẩn núp, tập trung, căn đúng thời gian mà ra tay.

Bàn tay của anh xoa nhẹ trên bắp chân y hệt tơ lụa, theo đường cong đẹp đẽ này từng chút từng chút vuốt ve lên trên.

Đồ công sở đắt tiền trên người cô bị anh thay ra, váy ngủ màu tím nhạt, chất liệu tơ tằm thật đúng là tinh xảo không gì sánh kịp. Bả vai tinh tế, cổ áo sâu chữ V, theo động tác kịch liệt của cô mà làn váy nhẵn nhụi bị vén lên, không có chỗ nào không phải là phong cảnh tuyệt mỹ làm cho đôi mắt đen sắc bén của anh nheo lại.

"Hạ Viễn Hàng, vì sao anh lại tới trêu chọc tôi?" Nắm chặt cổ áo cuẩ nh, hung ác mà nguy hiểm "Trong mắt anh, tôi là người rất dễ nói chuyện sao, hả?"

"Có lẽ." Anh nhẹ nhàng nói nhỏ.

"Có lẽ?" cô căm hận lặp lại, thì ra trong mắt anh cô chính là mềm yếu vô dụng như vậy!

"Đúng"

Thay đổi bất ngờ ở trong nháy mắt đó.

Anh chỉ đè chỗ lõm giữa chân cô xuống, nơi đó là chỗ mẫn cảm nhất của cô. Cơ thể cô mềm nhũn ra, lập tức bị anh đè trở lại, bị vây lần nữa. Có lúc hiểu rõ chính là một loại nhược điểm trí mạng, cô nên hiểu sớm hơn.

Ngón tay của anh, nguy hiểm dạo chơi ở cổ họng cô, lúc nhẹ lúc nặng, từ từ cảm thụ mạch đập trên cổ cô.

"Giết người là phạm pháp." cô nhàn nhạt nhắc nhở.

"Giết cô?" Khóe môi anh khẽ giương giống như nghe được chuyện gì đó buồn cười "cô nợ tôi, cho dù chết cũng không đền bù được."

"thật sao? Tôi nợ anh cái gì?" Tại sao anh lại nói cô nợ anh? Anh dựa vào cái gì!

"cô nợ tôi. . . . . ." Thoải mái giả vờ ban nãy bị bức xé toàn bộ, hận ý hiện lên trong đôi mắt anh khó để che giấu nữa "một đứa bé!" Nắm đặt lấy ly rượu ở đầu giường uống một hơi cạn sạch rượu mạnh trong ly, cúi đầu hôn môi cô, tất cả rượu nồng nặc rót hết vào trong bờ môi của cô.

cô cắn chặt hàm răng, thế nào cũng không chịu há ra. Dịch rượu nóng bỏng theo môi của bọn họ chảy tới cổ của cô, chảy qua ngực trắng như tuyết từ từ thấm ướt chất liệu may mặc của cô.

cô bướng bỉnh, từ đầu đến cuối anh đều biết. Diêu Thủy Tinh từ nhỏ đến lớn, mỗi một cái tủy bên trong xương đều là quật cường, cho dù bị cạy ra cũng sẽ không khuất phục.

Chẳng qua anh có biện pháp.

Xoa bên má của cô, ngón giữa dùng sức, nơi đó một chỗ trũng nho nhỏ, dùng sức một chút, cái loại nhức mỏi đó lập tức khiến hàm răng cô buông lỏng ra, dịch rượu từ trong môi anh chảy vào trong môi cô. Cái mùi vị rượu mạnh lẫn với tư vị của anh, từ môi của anh một mạch đốt vào dạ dày cô, trái tim cô, tay chân cô.

Anh hung hăng chặn kín môi cô, buộc cô nuốt từng ngụm lớn. Nhả không ra, giãy không hết, sặc đỏ trong mắt, gương mặt trắng mịn như sứ của cô nhanh chóng nhiễm màu hồng say lòng người.

Uống một hơi cạn sạch, Hạ Viễn Hàng buông môi cô ra, dùng sức ném ly rượu trong tay xuống đất, gỗ sàn nhà thô sơ, bền chắc mà lạnh lẽo, cái ly rơi xuống vỡ tan, thanh thúy mà dứt khoát dội vệt rượu ra đầy đất.

Anh tự tay trực tiếp cầm lấy chai rượu đặt ở một bên, "cách" một tiếng ngón cái mở nắp bình ra, ngửa đầu uống một hớp vào rồi lại cúi đầu mớm tất cả vào trong môi của cô.

Anh không nên đi cảm thụ cái loại xúc cảm da thịt tinh tế dưới môi đó, không nên đi hoài niệm cái loại tư vị quen thuộc đó, không nên đi mềm lòng với cía người đã từng dịu dàng. cô là Diêu Thủy Tinh, là cô gái anh ghi hận trong lòng toàn bộ mười năm. Cái người anh có yêu, có hận, thề tuyệt không tha thứ. Anh có trên trăm loại phương pháp dùng để hành hạ cô, mỗi một loại đều có thể làm cho anh tràn trề niềm vui, mỗi một loại đều có thể làm cho cô đau đến không muốn sống.

Dịch rượu thơm và tinh khiết giữa giãy giụa kịch liệt của cô từ bờ môi tràn chảy ra ngoài. Trong không khí dâng lên mùi nồng nặc, oán hận nặng nề, một ngụm lại một ngụm cho đến giọt cuối cùng cũng đã chảy vào trong dạ dày cô. d♡iễn‿đàn‿l♡ê‿quý‿đ♡ôn. Anh ngẩng đầu nhìn cô gái thở hổn hển phía dưới.

Khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo lúc này ửng hồng một mảnh, cái loại lành lạnh trời sinh đó bị xinh đẹp sau khi uống rượu mạnh thay thế, đầu lông mày có một chút hồng nhạt, đó là sự lẳng lơ đặc biệt của Diêu Thủy Tinh. Nếu như nói, bình thường Diêu Thủy Tinh là một cây thủy tiên tuyệt thế vậy thì cô lúc này chính là một đóa hoa hồng quyến rũ, thấm ướt giọt sương buổi sớm, sâu kín nở rộ, cực kỳ phong nhã.

"Hạ, Viễn, Hàng." cô cố gắng muốn giữ tỉnh táo nhưng bất đắc dĩ bị hung ác đổ đầy một chai rượu mạnh, lúc này muốn giữ vững lý trí chỉ sợ là một chuyện không thể nào.

Đôi mắt linh hoạt hơi nheo lại, nhìn khuôn mặt trước mắt có chút mơ hồ. Tất nhiên, coi như là hóa thành tro, chắc chắn cô cũng không thể không nhớ người đó. Đưa tay về phía gương mặt của anh muốn ra sức đánh nhưng bởi vì say rượu mà chụp lên trên bờ vai của anh.

"Anh. . . . . . tại sao anh. . . . . ." Anh dám như vậy đối với cô, anh lại có thể dám! Giận quá nắm lấy bàn tay của anh ra sức cắn, môi dâng lên vị tanh khiến cô vô cùng hài lòng.

Rượu, là rượu mạnh nhất, uống vào cổ giống như ngọn lửa. Còn cô so với rượu càng dữ dội hơn, đông lạnh tận xương tủy, sặc thẳng tim gan.

Bàn tay của anh để cô cắn, một cái tay khác một phát xé rách váy ngủ của cô, vải vóc yếu ớt không địch lại sức mạnh lớn như vậy, nát vụn ra, trong nháy mắt mất đi công hiệu che đậy thân thể.

Da thịt trong suốt như tuyết trắng phơi bày ra ngoài, ánh mắt của anh vì cảnh trí tuyệt mỹ trước mắt đâm vào mầ đau nhức.

Vai mượt mà mảnh khảnh, bộ ngực sữa trắng mịnh hình giọt nước xinh đẹp, hai nụ phấn hồng trên đó quyến rũ mà xinh đẹp, vòng eo vừa vặn không chịu nổi, hai chân thon dài như ngọc. không chỗ nào không hoàn mỹ, không chỗ nào không động lòng người.

Ở bề ngoài lạnh lùng của cô, so bất kỳ cô gái nào Diêu Thủy Tinh đều xinh đẹp hơn, đều mời gọi hơn, làm cho anh cũng phải. . . . . . không thể nào hô hấp! Đáng hận đến không thể hô hấp!

đã từng, anh đối với một một phân, mỗi một tấc của cô đều đã rõ như bàn tay, tỉ mỉ nếm khắp nơi. hiện tại cô thay đổi, thành thục mà xinh đẹp, đóa hoa tuyệt thế nhất cuối cùng đã tới tuổi rực rỡ nhất, nở rộ tự nhiên nhất.

***

Ngón tay anh bị cô cắn vào trong môi, lúc này răng kẹp thật chặt lại, có thể thấy được cô dùng bao nhiêu lực để cắn anh, ấm áp trong khoang miệng, dòng máu nóng kích thích anh nổi cơn điên.

một cái tay khác thăm dò vào giữa chân cô, mò mẫm vùng u ám, có loại xúc cảm giống như lụa vậy, lại cả nhụy hoa khép chặt nữa, loại cảm giác đó hình như vẫn luôn ngưng đọng tận sâu trong đáy lòng anh, chưa từng quên lại hình như trở nên có phần xa lạ.

Nhận thấy được ý đồ của anh, cô nhả ngón tay của anh ra, đưa tay ngăn trở cản anh làm càn nhưng ngăn cản thế nào được? Anh vốn cũng không có ý định thương tiếc cô, trực tiếp dùng tay đi vào.

Ngây ngô mà chặt khít.

"Làm, hả?" Anh nói nhỏ bên tai cô, trong giọng nói còn mang theo nụ cười rõ ràng.

cô cắn răng, nhịn trận đau nhói kia xuống, kiên quyết không được yếu thể ở trước mặt anh.

"thật tốt." Giống như là thở dài, ngón tay anh tách lớp non mềm bao phủ ra, đi vào chỗ sâu của cô, chuẩn bị cọ xát khối non mềm kia.

Hô hấp của cô thay đổi, gương mặt vì bị rượu dịch nhuộm đỏ hiện ra mấy phần màu.

Khóe môi anh nâng lên nụ cười ác ý. Khả năng chịu đựng của cô đối với đau đớn rất thấp, anh biết rất rõ. một người sợ đau như vậy lại có thể mang đến nỗi đau lớn như thế cho người khác, lại còn lẽ thẳng khí hùng(*).

(*) lẽ thẳng khí hùng: bằng nghĩa với cây ngay không sợ chết đứng.

Diêu Thủy Tinh trước giờ đều là như thế, luôn luôn cao quý, luôn luôn kiêu ngạo, trong mắt luôn luôn chỉ có chính cô.

Nhưng giờ phút này, anh chính là muốn cho cô đau! Cho dù đau đớn nhỏ bé nhất trên thân thể không đáng kể đến.

"Biết cái gì là nhục nhã không?" một ngón, hai ngón, ba ngón tay đều đâm vào, hoa nguyệt của cô kịch liệt co rúc lại. Nhìn đôi mắt cô vì đau nhức mà càng ngày càng lạnh, càng ngày càng băng; anh biết, tính khí của cô cũng sắp muốn bộc phát ra.

Anh duỗi tay xuống phía dưới: "Nhục nhã chân chính không phải cái này mà là. . . . . ." Cố ý kéo dài ngữ điệu, kèm theo tiếng anh chậm rãi kéo khóa quần, cái đó rõ ràng là lăng nhục đến không chịu nổi. . . . . .

"Hạ Viễn Hàng, anh dám!" cô lạnh lùng quát. không thể nào tin nổi anh lại đáng ghét thế này, muốn dùng phương thức như thế, thủ đoạn như thế lăng trì cô. cô thề nếu như anh thật sự dám làm như vậy, cô tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anh!

Anh thật sự dám!

Dục vọng cường tráng và căng đầy được phóng thích ra ngoài, nguy hiểm ở giữa cánh hoa vẫn khô khốc như cũ của cô trượt, sau đó không có cho cô chuẩn bị một chút nào mà chọc thẳng vào!

Đau, đau, đau!

cô đau đến cắn một cái trên vai anh, so với anh ác hơn, so với anh dùng nhiều sức hơn. Bọn họ cùng chảy máu, anh làm cho cô đau đến mức giống như lần đầu đêm, cô cũng làm cho anh trầy da sứt thịt.

Trong khoảnh khắc tiến vào đó, cái loại cảm giác mãnh liệt tràn đầy đất trời ùn ùn kéo đến hung hăng đánh trúng anh. Khoái cảm từ thắt lưng nhanh như tia chớp liên tục kích thích đến đại não của anh, anh cắn răng phát ra tiếng “két” mới miễn cưỡng khiến mình không phát tiếng rên rỉ ra ngoài. Đó là loại cảm giác như thế nào? Khoái cảm y hệt sắp chết lại tê dại, thoải mái, vừa đau vừa sảng khoái.

Anh đâm vào chỗ sâu trong cơ thể cô, một luồng thịt non quấn lên, ôm chặt anh, ấm áp, nóng bức, chặt khít, tuyệt vọng.


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .